25/05/2023
---
Phần 1
“Đâu đó ngoài xa kia, chếch bên mạn phải ấy, là một hòn đảo khổng lồ,” Whitney nói, “Nó bí hiểm lắm.”
“Đảo nào vậy ?” Rainford hỏi.
“Mấy tấm bản đồ cổ ghi tên nó là Đảo Bẫy Tàu,” Whitney đáp. “Nghe cũng gợi tả phết đấy nhỉ? Chẳng hiểu sao, ngư dân sợ nơi này phát khiếp. Họ có một mê tín gì đấy…”
“Tôi chẳng thấy nó đâu cả,” Rainford nói, cố phóng mắt nhìn xuyên màn đêm nhiệt đới ẩm ướt, đặc đến nỗi như quánh cả lại, hiện đang phủ chụp cái sắc đen kịt ấm nóng của mình lên con thuyền.
“Tôi biết mắt anh tinh rồi,” vừa cười, Whitney vừa nói, “và đã có lần tôi thấy anh bắn hạ nguyên con hươu lẩn trong bụi rậm giữa đợt trời thu, khi lá đã ngả nâu, cách xa tận bốn trăm mét. Nhưng vào trong một đêm không trăng như tối nay, ngay cả anh cũng không đủ cơ nhìn được quá bốn dặm tại vùng Caribe này đâu.”
“Đến bốn mét cũng chẳng nhìn thấu nổi,” Rainford thừa nhận. “Ôi! Cứ như một lớp nhung đen ẩm ướt vậy.”
“Ở Rio sẽ sáng sủa hơn,” Whitney hứa. “Chỉ vài ngày nữa là ta sẽ tới nơi. Hy vọng chỗ súng đã được hãng Purdey gửi đến. Rồi chúng ta sẽ được tận hưởng những cuộc săn thú vị ven dòng Amazon. Săn bắn, cái trò mới tuyệt vời làm sao!”
“Môn thể thao hấp dẫn nhất thế giới,” Rainford đồng tình.
“Chỉ với những kẻ đi săn thôi” Whitney sửa lời. “Lũ báo sẽ không thấy thế đâu.”
“Đừng nhăng cuội nữa, Whitney,” Rainsford càu nhàu. “Anh là thợ săn, không phải triết gia. Nào ai quan tâm mấy con báo đó nghĩ gì?”
“Biết đâu lũ báo quan tâm.” Whitney nhận định.
“Xời! Chúng nhận thức được gì đâu.”
“Kể cả vậy, tôi nghĩ chúng ít ra vẫn nhận thức được một điều: nỗi sợ hãi. Sợ đau và sợ chết.”
“Nhảm nhí,” Rainsford phá lên cười ha hả. “Cái tiết trời oi bức này đã biến anh thành kẻ ủy mị mất rồi, Whitney ạ. Thực tế lên đi. Phàm ở đời, chúng sinh chỉ bao gồm hai tầng lớp thôi: kẻ đi săn và kẻ bị săn. May mắn thay, tôi với anh thuộc tầng lớp thợ săn. À mà chúng ta đã đi qua cái đảo Bẫy Tàu đó chưa nhỉ?”
“Tối thế này thì biết sao được. Hy vọng qua rồi.”
“Tại sao thế?” Rainsford hỏi.
“Hòn đảo này trứ danh lắm. Toàn tiếng dữ thôi.”
“Có thổ dân ăn thịt người à?”
“Không đâu. Đến thổ dân cũng không dám sống ở cái chốn quỷ tha ma bắt đó. Nhưng chẳng hiểu sao, nó lại vẫn lọt được vào truyền thuyết của cánh thủy thủ. Anh không thấy hôm nay thủy thủ đoàn có vẻ hơi bồn chồn sao?”
“Giờ anh nhắc tôi mới nhận ra, quả đúng là có chuyện ấy thật. Đến cả thuyền trưởng Nielson…”
“Vâng, ngay cả cái lão Thụy Điển thần kinh thép, thừa gan xộc đến hỏi xin diêm vương tí lửa châm thuốc kia cũng thế. Chưa bao giờ tôi thấy cặp mắt xanh mờ mờ của lão trông như hôm nay. Tôi cố gặng hỏi thì cũng chỉ thu về được câu ‘Chốn này là tổ quỷ đối với dân đi biển, thưa ngài.’ Thế rồi lão làm mặt nghiêm trọng nói với tôi rằng, ‘Ngài không cảm thấy gì sao?’ Cái giọng lão lúc đấy nghe như thể quanh đây toàn âm khí. Nói thế này anh đừng cười nhé: đúng lúc đó, tôi thực sự cảm thấy buốt lạnh.
Bấy giờ, trời không chút gió. Mặt biển phẳng lặng như gương. Khi đấy, tàu chúng ta đang đến gần đảo. Thứ tôi cảm thấy là… là cái lạnh trong tâm can; tựa như đột nhiên hoảng sợ vậy.”
“Thần hồn nát thần tính đấy mà,” Rainsford bảo. “Chỉ một thủy thủ mê tín dị đoan thôi là đủ để lây cơn sợ ra cả tàu rồi.”
“Có lẽ vậy. Nhưng đôi khi, tôi không khỏi cảm thấy dân thủy thủ lão như sở hữu một giác quan thứ sáu, giúp báo cho họ biết mình đương gặp nguy hiểm. Đôi khi, tôi nghĩ cái ác là một thứ hữu hình, có cả bước sóng như âm thanh hay ánh sáng vậy. Và những tổ quỷ thường phát ra tần số sóng ma quái. Nhưng thôi, dù gì tôi cũng mừng là chúng ta đã thoát ra khỏi vùng đó. Tôi đi ngủ đây, Rainsford ạ.”
“Tôi thì chưa thấy buồn ngủ,” Rainsford nói. “Tôi ra khoang sau hút thuốc đây.”
“Vậy thì chào nhé, Rainsford. Ăn sáng gặp sau.”
“Ừ. Ngủ ngon nhé, Whitney”
Rainsford ngồi đó. Không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng động cơ trầm trầm đẩy con tàu rẽ đêm đi tới, hòa với tiếng chân vịt quạt nước bì bõm.
Rainsford ngả người vào chiếc ghế dựa, nhàn nhã rít từng hơi thuốc từ chiếc tẩu yêu thích. Nàng đêm nhẹ nhàng ngả người lên lòng anh, mang đến một sự gà gật yêu kiều. “Đêm đen thế này,” anh nhủ thầm, “thì chẳng cần nhắm mắt cũng vẫn ngủ tốt; bóng tối kia sẽ là mí mắt ta…”
Bất chợt, một âm thanh khiến Rainsford giật bắn mình. Nó vọng đến từ bên phải, và sành sỏi như anh thì không có chuyện nghe nhầm được. Anh lại thấy tiếng động ấy vang lên, rồi lại thêm một lần nữa. Đâu đó ngoài kia, trong cái tăm tối bủa vây, có người vừa nổ liền ba phát súng.
Rainsford bật dậy và vội xộc tới bên lan can, lòng đầy hoang mang. Anh căng mắt dõi về hướng tiếng súng vọng đến, ngặt nỗi làm vậy chẳng khác nào cố nhìn xuyên qua một tấm mền cả. Anh đu mình lên lan can và đứng chông chênh trên đó, hòng nhìn được cao hơn. Trong lúc trèo, chiếc tẩu của anh quệt phải một sợi chão, và văng đi mất. Anh nhào người chụp lại nó, nhưng chợt nhận thấy mình đã rướn quá xa và đang mất thăng bằng; một tiếng kêu khàn đặc đầy ngắn ngủi vuột ra khỏi miệng anh, trước khi tắt lịm lúc anh bị những đợt sóng cồn ấm nóng của biển Caribe nuốt chửng.
Rainsford quơ quào trồi lên khỏi mắt nước, ráng sức kêu cứu. Nhưng đáp lại anh là một phát vả vào mặt từ những con sóng do hông thuyền hất sang. Nước muối tràn vào cái mồm đang há, khiến anh sặc và ngộp thở. Hoảng loạn, anh hùng hục quạt tay bơi, đuổi theo vệt sáng đang bé dần trên tàu. Tuy nhiên, chỉ dăm mét sau, anh đã ngừng lại. Lý trí minh mẫn đã quay về với anh; đây không phải là lần đầu anh lâm vào nghịch cảnh. Cũng có khả năng người trên tàu sẽ nghe được tiếng anh đấy, nhưng cơ hội đó mong manh khôn cùng, chưa kể còn đang càng lúc càng lụi tắt. Anh chật vật lột bỏ bớt quần áo, gom hết hơi sức và gào lên kêu cứu.
Ánh sáng từ con tàu vẫn cứ lập lòe như đóm đóm, mờ dần trước khi bị màn đêm hoàn toàn nuốt chửng.
Những tiếng súng lúc trước bỗng lóe lên trong đầu Rainsford. Chúng vọng lại từ bên phải. Và thế là với những sải tay chậm rãi, thong thả, căn sao cho ít hao sức nhất, anh kiên trì bơi về phía đó. Suốt một hồi lâu, ngỡ tưởng dài đến bất tận, Rainsford cứ vật lộn với đại dương như thế. Anh bắt đầu đếm từng sải; chắc anh sẽ bơi thêm được một trăm sải nữa, sau đó thì…
Rainsford nghe thấy một âm thanh lạ. Nó vang lên từ trong bóng tối, một tiếng rú cao lanh lảnh, tiếng một con thú đang đau đớn và hoảng sợ cực điểm.
Anh không biết đó là con gì, mà cũng chẳng buồn quan tâm. Như được tiếp thêm sức lực, anh bơi về phía âm thanh đó. Anh lại nghe thấy cái tiếng rú kia, thế rồi đột ngột, một âm thanh khác đanh gọn hơn khiến nó tắt lịm.
“Tiếng súng lục” Rainsford lẩm bẩm, vẫn tiếp tục bơi.
Sau mười phút đầy cố gắng, một âm thanh khác lại lọt vào tai người thanh niên, khiến anh mừng rỡ khôn cùng: tiếng sóng rì rào vỗ vào bờ đá. Phải khi đã gần va trúng vách đá tới nơi, anh mới nhìn thấy nó. Đêm hôm ấy, biển chỉ cần hơi động hơn thôi là anh gặp nạn rồi. Với chút tàn lực cuối cùng, Rainsford kéo mình ra khỏi làn nước cuộn. Vách đá lởm chởm vươn cao, chìm dần vào trong hư ảo; anh gồng người trèo, tay trái đưa lên rồi đến tay phải. Khi sờ được đến chỗ đất bằng trên đỉnh, tay anh đã nát bấy, miệng thở hổn hển. Rừng rậm dày đặc trải dài đến tận gờ vách. Trong mớ bòng bong những cành lá và bụi rậm kia, chẳng ai biết có những mối nguy hiểm nào đang rình rập. Song khi ấy, Rainsford không chút bận tâm. Hiện anh chỉ biết mình đã thoát được khỏi kẻ tử thù là đại dương, và anh đang mệt rã cả người. Anh nằm vật xuống ngay mép rừng, thế rồi cắm đầu vào giấc ngủ sâu nhất trong đời.
---
Cùng dấn sâu vào dòng giả tưởng với tác phẩm mới nhất của Bookism tại đây bạn nhé.
↓ ↓