Danh mục blog

Con Mồi Nguy Hiểm Nhất (phần 4) - Richard Connell - Truyện Đọc Online

Giới thiệu chung

 

  1. Tiêu đề truyện gốc: The Most Dangerous Game
  2. Năm xuất bản lần đầu: 1924
  3. Dịch tiếng Việt bởi: Quang Hoàng
  4. Bản quyền bản dịch: Sách Bookism

---

Đọc truyện: Con Mồi Nguy Hiểm Nhất

Phần 4

Rainsford vạch bụi rậm mà đi đã được hai tiếng rồi. “Phải thật bình tĩnh, mình phải thật bình tĩnh.” Anh nghiến răng nhủ.

Lúc cặp cửa khổng lồ đóng sầm lại sau lưng, đầu óc người thanh niên hãy còn mụ mị. Mới đầu, anh toan chạy càng xa Đại tướng Zaroff càng tốt. Thế là anh cắm đầu cắm cổ chạy, lấy cơn hoảng loạn làm động lực. Giờ đây, khi đã tỉnh trí, anh dừng bước, kiểm điểm lại bản thân và tình hình hiện tại. Anh biết phóng theo một đường thẳng tắp chỉ tổ phí công vô ích; không sớm thì muộn, anh cũng sẽ bị biển cản lối. Anh đang bị kẹt trong một bức tranh bao quanh bởi khung nước, và rõ ràng, mọi động thái anh thực hiện sẽ đều phải bó hẹp trong cái bức tranh này.

“Ta sẽ cho lão ấy manh mối để lần theo,” Rainsford lẩm bẩm, sau đó lao ra khỏi lối mòn mình đãn bám theo từ nãy giờ và tiến sâu vào rừng hoang. Anh tạo ra hàng loạt những vòng lặp phức tạp; nhớ lại kinh nghiệm từ những lần đi săn cáo, nhớ những chiêu trò con thú đã tung ra nhằm né tránh mình, anh liên tục lần ngược lại lối đã đi, không ngừng không nghỉ. Lúc đêm buông, Rainsford nằm gục bên một sườn núi cây cỏ dày đặc, chân cẳng đã mỏi nhừ, trong khi tay và mặt thì trầy trụa vết cành cây. Anh hiểu rằng cứ cố chạy bừa trong đêm thì chẳng khác nào tự sát, kể cả nếu anh còn sức. Giờ anh rất cần được nghỉ ngơi, và anh nghĩ thầm, ‘Đóng vai cáo xong rồi, giờ phải bắt chước con mèo trong ngụ ngôn thôi.’ Gần đó là một cái cây thân rất lớn, tán lá xòe rộng. Rainsford leo lên chạc cây, cẩn thận không để lại bất cứ dấu vết nào, sau đó duỗi người trên một cành to, và rốt cuộc cũng lấy hơi được tí chút. Nhờ được ngơi nghỉ, người thanh niên cảm thấy tự tin và ít nhiều an toàn. Anh nhủ thầm rằng đến cả một tay thợ săn dày dặn kinh nghiệm như Zaroff cũng chẳng đời nào mò thấy mình ở đây. Trong đêm tối như thế này, họa có quỷ sứ mới đủ sức lần theo tuyến đường nhập nhằng anh đã giăng ra trong rừng. Nhưng ai biết đâu đấy, có khi lão tướng chính là ác quỷ hiện hình…

Cái đêm kinh hoàng ấy lề mề trôi qua như một con rắn bị thương. Mặc dù khu rừng yên như chết, Rainsford vẫn chẳng ngủ nghê được gì. Khi một quầng xám mờ quết lên nền trời, báo hiệu ngày mới đang bắt đầu, Rainsford bất chợt để ý thấy đằng xa vang lên tiếng kêu thảng thốt của một con chim giật mình. Có thứ đang băng qua bụi rậm, chậm rãi và đầy thận trọng, tiến lại từ cùng con đường quanh co anh đã đến. Rainsford dán người xuống cành cây, và cố dõi mắt nhìn qua lớp lá dày như thảm thêu…

Thứ đang đến gần là một người đàn ông.

Đích thị Đại tướng Zaroff. Vừa đi, lão vừa dán chặt mắt xuống đất, bộ dạng tập trung cao độ. Lão dừng lại, gần như ngay gốc cây nơi Rainsford đang vắt vẻo bên trên, quỳ một chân xuống và săm soi nền đất. Bản năng hối thúc Rainsford nhảy bổ từ trên cây xuống như một con báo, nhưng anh thấy tay phải lão cầm thứ dụng cụ kim loại gì đó. Một khẩu súng lục tự động.

Lão thợ săn lắc đầu mấy lần liền, tựa hồ thấy bối rối. Thế rồi lão đứng thẳng lên và lôi một điếu thuốc lá đen từ trong hộp ra; cái mùi khói thuốc hăng hăng như hương trầm xộc thẳng lên mũi Rainsford. 

Anh nín thở. Cặp mắt lão tướng đã rời mặt đất và đang nhích dần lên cây, từng phân, từng phân một. Rainsford đông cứng cả người, từng thớ cơ đều gồng căng, sẵn sàng nhào xuống. Nhưng rồi cặp mắt sắc lẻm của lão thợ săn ngưng lại trước khi liếc tới cành cây anh đang nằm; một nụ cười toét ra trên gương mặt sạm nâu của lão. Một cách vô cùng chậm rãi, lão phà một vòng khói lên không, sau đó quay lại lối cũ. Tiếng cỏ cây cọ vào ủng lão ngày một nhỏ dần.

Bao hơi thở bị bưng bít từ nãy đến giờ bục tung hết ra khỏi buồng phổi Rainsford. Suy nghĩ đầu tiên khiến anh vừa muốn phát bệnh, vừa tê dại cả người. Lão tướng có thể lần theo dấu vết trong rừng giữa đêm; lão có thể lần theo những vết tích rất khó phát hiện; lão hẳn phải sở hữu sức mạnh siêu nhiên; chỉ nhờ may mắn thuần túy mà tay Cô-dắc kia mới để sổng con mồi.

Ý nghĩ thứ hai còn kinh tởm hơn. Nó khiến Rainsford thấy ớn lạnh cả xương sống. Tại sao lão tướng mỉm cười? Tại sao lão lại quay lưng bỏ đi? 

Anh không dám tin vào những gì lý trí mình vừa luận ra, nhưng sự thật đã rõ như ánh ban mai đang đâm xuyên màn sương sớm. Lão tướng đang vờn anh! Lão muốn để dành cuộc vui cho hôm sau! Tên quỷ Cô-dắc kia là con mèo ranh ma, còn anh chỉ là chú chuột hoảng loạn. Phải đến tận khoảnh khắc ấy, Rainsford mới được nếm mùi nỗi sợ đích thực.

“Không được mất tinh thần. Không được mất tinh thần.”

Rainsford tuột xuống khỏi cây và đi lẩn vào rừng. Mặt anh đầy quyết tâm và anh ép mọi guồng quay trong não phải hoạt động hết công suất. Khi chạy được gần ba trăm mét, anh dừng bước trước một thân cây chết khổng lồ, dựa vô cùng bấp bênh lên một cái cây còn sống khác nhỏ hơn. Rainsford liệng túi thức ăn xuống đất, rút con dao đi săn ra, và hùng hục bắt tay vào chuẩn bị.

*

Sau một hồi, công việc cuối cùng cũng hoàn thành. Rainsford náu mình dưới một khúc gỗ cách đó dăm chục mét. Anh không phải chờ lâu. Con mèo lại mò tới vờn mồi.

Đại tướng Zaroff mò tới, bám theo dấu vết của anh như một con chó săn đích thực. Không gì thoát được cặp mắt đen đang đảo láo liên kia, cho dù đó chỉ là một cọng cỏ nát, một nhành cây gãy, hay những dấu vết gần như tàng hình trên lớp rêu. Lão Cô-dắc mải lần mò đến mức không để ý rằng mình đã lọt vào trận địa Rainsford đã bày bố. Bàn chân lão mắc chạm vào một cành cây nhô ra, tức ‘cái lẫy’ của Rainsford. Nhưng ngay khi vừa hơi chạm vào, lão đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, và nhanh như vượn, lão vọt lùi ra sau. Nhanh vậy chưa hẳn đã đủ. Khúc cây chết, vốn đã được kê lại sao cho đè rất lỏng lẻo lên cái cây sống đã được cứa bớt, đổ sầm xuống và nện sớt qua vai lão. Nếu không đủ cảnh giác, lão đã bị đè nát bên dưới rồi. Lão loạng choạng, nhưng không ngã, và khẩu súng vẫn nắm chắc trong tay. Lão đứng đó, xoa xoa cái vai bị thương. Và giữa lúc tim đang một lần nữa quặn thắt lại vì sợ, Rainsford nghe thấy lão ha hả cười đầy nhạo bang, vang vọng khắp rừng.

“Anh Rainsford,” lão tướng gọi, “nếu anh nghe thấy giọng tôi thì cho phép tôi gửi mấy lời khen nhé. Không mấy ai biết đặt bẫy úp Mã Lai đâu. Mà cũng may thay, tôi đã từng đi săn ở Mã Lạt Gia rồi. Giờ tôi đi chăm sóc vết thương đây. Không có gì nặng nề cả. Tôi sẽ quay lại sau. Rồi tôi sẽ quay lại sau.”

Khi lão tướng tay ôm cái vai tím bầm đã mất dạng, Rainsford lại tiếp tục guồng chân lên chạy. Giờ thì anh chỉ còn biết cắm đầu cắm cổ mà chạy, hộc tốc phóng trong tuyệt vọng, trong khốn cùng, cứ thế chạy suốt nhiều tiếng ròng. Hoàng hôn đến, rồi đêm buông, ấy nhưng anh vẫn chạy không ngừng. Đất dưới đế giày đã mềm hơn; thảm thực vật trở nên rậm rạp, dày đặc hơn; côn trùng cắn xé anh không thương tiếc.

Bỗng, vừa bước lên một bước, chân anh sụt hẳn xuống bùn. Anh thử giật lại, nhưng vũng bùn ấy cứ như một con đỉa khổng lồ, hút ngập cả chân anh. Dồn toàn lực, anh thô bạo rút phăng chân ra. Anh hiểu ngay mình đang ở đâu. Đây chính là Đầm lầy Tử thần cùng mấy bãi cát lún của nó.

Tay anh siết chặt lại, như thể hồn cốt tinh thần anh đều đang tụ hết trong nắm đấm, và đang có kẻ nào đó lẩn khuất trong bóng tối, tìm cách cạy tay anh lấy mất. Phần đất mềm ở đây đã gợi cho anh một sáng kiến. Anh lùi lại khoảng hai, ba mét, và bắt đầu đào xới như một con hải ly tiền sử quá khổ. 

Hồi ở Pháp, anh đã phải đào hố cá nhân trong tình cảnh chậm chỉ một giây là sẽ bị thần chết đến thăm hỏi liền. So với bây giờ thì khi ấy quá bằng đào cát nghịch chơi. Cái hố ngày một sâu. Khi khoảng cách từ miệng hố đến đáy đã cao quá vai, anh trèo lên và kiếm lấy mấy cành non cứng cáp, vót chúng nhọn hoắt. Anh cắm hết số chông này xuống hố, đầu nhọn chĩa lên trên. Tay anh thoăn thoắn lấy lá cỏ, nhành gãy tạo thành một tấm che kín đáo, sau đó phủ miệng hố lại. Thế rồi, trong tình trạng người mướt mải mồ hôi, mỏi mệt đến ê ẩm cả, anh lại chỗ một gốc cây bị sét đánh cháy đen và ngồi thụp xuống.

Anh biết lão thợ săn đang đến; anh nghe thấy tiếng chân nện trên nền đất nhoét, và cơn gió đêm đưa lại một mùi thuốc lá quen thuộc. Rainsford cảm thấy lần này lão tướng đi nhanh đến bất thường. Lão không còn tỉ mẩn dò dẫm từng bước nữa. Tại chỗ nấp của mình, Rainsford chẳng tài nào thấy nổi bóng dáng lão tướng hay chiếc hố vừa đào. Mỗi phút trôi qua đằng đẵng tựa cả năm trời. Rồi bất chợt, anh như muốn gào lên sung sướng, bởi lẽ anh vừa nghe thấy cành cây che miệng hố gãy răng rắc, kèm với đó là tiếng rú đầy đau đớn. Các đoạn chông đã tìm được mục tiêu. Từ chỗ nấp, Rainsford nhổm bật dậy. Nhưng rồi anh lại vội vã thụt về. Cách hố chưa đầy một mét có bóng người đang đứng, tay lăm lăm đèn pin.

“Khá lắm, anh Rainsford.” Giọng lão tướng vang lên. “Chiếc bẫy hổ Miến Điện của anh đã hạ được con chó đắc lực nhất của tôi. Lại một lần nữa, anh ghi điểm tuyệt đối. Nhưng anh sẽ xoay sở ra sao với cả một đàn chó săn đây? Giờ tôi sẽ lui về nghỉ nhé. Cảm ơn anh đã mang lại cho tôi một buổi tối thú vị nhất trong đời!”

---

Các phần còn lại

 

  1. Phần 1: https://bookism.com.vn/con-moi-nguy-hiem-nhat-richard-connell-phan-1
  2. Phần 2: https://bookism.com.vn/con-moi-nguy-hiem-nhat-richard-connell-phan-2
  3. Phần 3: https://bookism.com.vn/con-moi-nguy-hiem-nhat-richard-connell-phan-3
  4. Phần 5: https://bookism.com.vn/con-moi-nguy-hiem-nhat-richard-connell-phan-5

Cùng dấn sâu vào dòng giả tưởng với tác phẩm mới nhất của Bookism tại đây bạn nhé.

↓   ↓