25/05/2023
---
Phần 5
Khi mặt trời lên, Rainsford, bấy giờ vẫn còn nằm gần khu đầm lầy, bị dựng dậy bởi một âm thanh lạ, và nó báo hiệu cho anh biết mình sắp sửa phải đối đầu với một cơn ác mộng mới. Âm thanh ấy nghe rất xa xăm, nhạt nhòa, thỉnh thoảng lại mất, nhưng chẳng lẫn đi đâu được. Đó là tiếng một bầy chó đang sủa.
Rainsford biết mình có hai lựa chọn. Anh có thể nấn ná nấp lại ở đây. Thế quá ngang tự sát. Anh có thể bỏ chạy. Nhưng thế cũng chỉ giúp mua thêm vài giây cuộc sống. Anh đứng thần ra một lúc, vắt óc suy nghĩ. Bỗng một ý tưởng táo bạo vụt lóe lên trong đầu. Thắt chặt đai lưng, anh quay người rời khỏi bãi lầy.
Tiếng sủa ngày một gần. Gần hơn, gần hơn, càng lúc càng gần hơn. Khi ra đến sườn núi, anh trèo lên cây. Dọc con sông, cách đó chưa đến một phần tư dặm, anh thấy các bụi cây đang rung rinh. Rainsford cố nheo mắt lại, và nhờ thế anh nhìn ra cái dáng thon gày của Đại tướng Zaroff. Ngay phía trước lão là một bóng khác với bờ vai rộng bản, dập dềnh giữa những bụi cỏ dại mọc cao. Gã khổng lồ Ivan. Gã chừng như đang bị một lực vô hình kéo tới trước. Rainsford đoán ngay gã là người đang nắm xích cả bầy.
Chỉ chốc nữa thôi, chúng sẽ đến chỗ anh. Mọi thớ óc của Rainsford chạy hết công suất. Chợt anh nhớ lại một mánh lới mình từng học mót được hồi còn ở Uganda. Rainsford bèn tụt xuống đất. Anh tóm lấy một nhành non dẻo và buộc chặt con dao săn vào đó, mũi dao chĩa xuống lối đi; anh dùng dây leo buộc ngược nhành cây lại. Xong xuôi, người thanh niên vắt chân lên cổ chạy thục mạng. Đánh hơi thấy mùi mới, đàn chó sủa dữ hơn hẳn. Giờ thì Rainsford đã hiểu cảm giác của một con mồi trước mõm chó săn.
Anh ngừng lại lấy hơi. Đột nhiên lũ chó im bặt, và tim Rainsford cũng ngưng luôn. Hẳn chúng đã đến chỗ con dao.
Rainsford phấn khích trèo lên một thân cây cao và nhìn về hướng hồi nãy. Những kẻ săn đuổi anh đã dừng bước, thế nhưng bao hy vọng vừa lóe lên trong đầu Rainsford ngay lập tức tắt phụt khi anh nhìn thấy rằng trong cái thung lũng nông kia, Đại tướng Zaroff vẫn hiên ngang đứng. Có điều tay khổng lồ Ivan thì không được may mắn như vậy. Nhờ sức bật của nhành cây, con dao vẫn đã ít nhiều hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Chân Rainsford vừa chạm xuống đất thì tiếng chó sủa đã lại vang lên.
“Yên, yên, yên!” Vừa chạy anh vừa hồng hộc tự trấn an. Một khoảng trống xanh lục xuất hiện giữa hàng cây ngay trước mặt. Lũ chó đã đến sát gót. Rainsford ép mình phải tiến về phía lỗ hổng đó. Đến nơi, anh phát hiện ra đó là vách núi sát biển. Bên kia con vịnh, anh nhận ra những phiến đá xám mờ của dinh thự. Gần chục mét phía dưới, mặt biển đang gầm rú, quẫy đạp, Rainsford chần chừ. Anh nghe thấy tiếng lũ chó. Và rồi anh nhảy thẳng ra biển…
Khi đến nơi, lão Cô-dắc cùng bầy chó dừng lại. Lão tần ngần đứng bên khoảng xanh mênh mông mất mấy phút. Sau đó lão nhún vai. Thế rồi lão ngồi xuống, tu một ngụm brandy, châm điếu thuốc lá, miệng ngâm nga một khúc hát từ vở ca kịch ‘Hồ Điệp Phu Nhân.’
*
Tối đó Đại tướng Zaroff thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn. Lão đã nhâm hết một chai Pol Boger và thêm nửa chai Chambertin nữa. Chỉ có hai điều nhỏ làm hỏng bữa tối hoàn hảo này. Thứ nhất là người thay thế Ivan đâu phải dễ tìm; thứ hai là lão đã để sổng mất con người của mình. ‘Nhưng xét cho cùng, tay người Mỹ kia cũng đâu có chịu chơi tử tế,’ vừa tự nhủ, Zaroff vừa hớp một ngụm rượu cho xuôi cơm.
Sau bữa ăn, Zaroff ngồi trong thư viện, lấy các chiến công của Marcus Aurelius ra để xoa dịu đầu óc. Đến mười giờ, lão trở về phòng ngủ. Vừa tự nhủ rằng mình đã có một ngày mệt mỏi, lão vừa khóa cửa lại. Hôm nay có trăng rọi, thế nên thay vì bật đèn lên, lão dạo sang bên cửa sổ và nhìn xuống dưới sân. Thấy đàn chó, lão dặn ra mồm, “Hy vọng lần sau sẽ may mắn hơn nhé.” Thế rồi lão bật đèn.
Sừng sững trong phòng là một con người khác, vốn đã trốn sau bức rèm quây giường từ nãy đến giờ.
“Rainsford!” Lão rú lên. “Anh đến đây bằng cách quái quỷ nào vậy?”
“Ta bơi,” Rainsford đáp. “Ta thấy làm vậy nhanh hơn nhiều so với chạy xuyên qua rừng.”
Zaroff hít sâu một hơi và nhoẻn miệng cười. “Xin chúc mừng,” Lão nói. “Anh đã chiến thắng.”
Rainsford vẫn nghiêm mặt. “Ta vẫn còn là thú hoang đây.” Anh hằm hè với cái giọng trầm đục. “Ngươi chuẩn bị đi, Đại tướng Zaroff.”
Lão tướng cúi người sâu hết mức có thể. “À, ra vậy,” Lão đáp. “Tuyệt vời! Một trong hai ta sẽ có vinh dự được làm bữa yến cho bầy chó. Kẻ còn lại sẽ được ngủ trên chiếc giường tuyệt mỹ này. Thủ thế đi, hỡi anh Rainsford!”…
Hồi kết
Đây quả là chiếc giường hảo hạng nhất mình từng nằm, người nhủ thầm câu ấy chính là Rainsford.
---
Cùng dấn sâu vào dòng giả tưởng với tác phẩm mới nhất của Bookism tại đây bạn nhé.
↓ ↓