Danh mục blog

Con Mồi Nguy Hiểm Nhất (phần 3) - Richard Connell - Truyện Đọc Online

Giới thiệu chung

 

  1. Tiêu đề truyện gốc: The Most Dangerous Game
  2. Năm xuất bản lần đầu: 1924
  3. Dịch tiếng Việt bởi: Quang Hoàng
  4. Bản quyền bản dịch: Sách Bookism

---

Đọc truyện: Con Mồi Nguy Hiểm Nhất

Phần 3

Mãi cho đến trưa, Đại tướng Zaroff mới tái xuất hiện, ăn vận một bộ đồ vải tuýp tươm tất gọn gàng như bậc lãnh chúa. Lão hết sức quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Rainsford.

“Riêng về phần mình,” lão thở dài, “thì tôi chẳng thấy ổn gì cả. Tôi lo lắm, anh Rainsford ạ. Tối qua, tôi cảm thấy chút khó chịu cũ hiện trở về.”

Nhận ra vẻ thắc mắc trên gương mặt Rainsford, lão trả lời, “Là buồn chán. Là tẻ nhạt ấy mà.”

Sau khi lấy thêm đĩa bánh crêpes suzette thứ hai, lão lại nói, “Cuộc săn tối qua thật vớ vẩn. Tên kia sợ đến quẫn trí. Hắn chạy thẳng một mạch, chẳng gây chút khó khăn nào hết. Lũ thủy thủ toàn thế thôi. Bản thân chúng đã đần độn rồi, chưa kể còn không biết cách xoay xở trong rừng nữa. Chúng toàn làm những điều vô cùng ngu ngốc và rất hiển nhiên. Thật đến bực mình. Anh làm thêm một ly Chablis nữa nhé, anh Rainsford?”

“Đại tướng à,” Rainsford nghiêm nghị nói, “tôi muốn rời khỏi hòn đảo này ngay.”

Lão tướng nhướng đôi lông mày rậm rạp; trông lão ta có vẻ vừa bị xúc phạm, “Nhưng anh bạn thân mến ơi,” lão phản đối, “anh vừa ghé chơi chưa được nóng chỗ mà. Anh còn chưa có dịp đi săn…”

“Tôi muốn được rời đi ngay hôm nay.” Rainsford ngắt lời. Anh cảm thấy đôi mắt đen đầy chết chóc của lão tướng đang quan sát mình. Đột nhiên, mặt Đại tướng Zaroff sáng bừng lên.

Lão rót đầy thứ vang Chablis lừng danh vào ly của Rainsford.

“Tối nay,” Lão nói “chúng ta sẽ tổ chức một cuộc săn. Tôi và anh.”

Rainsford lắc đầu. “Không, thưa đại tướng,” anh nói. “Tôi sẽ không đi săn cùng ngài đâu.”

Lão tướng nhún vai và thong thả gặm miếng nho, “Tùy anh thôi,” lão nói. “Quyền lựa chọn hoàn toàn nằm trong tay anh. Nhưng chẳng lẽ anh lại nghĩ cái thú của tôi không hấp dẫn bằng trò tiêu khiển của Ivan sao?”

Zaroff dứ đầu về phía góc nhà, nơi gã khổng lồ mặt mũi cau có đang đứng, tay khoanh chéo trước bộ ngực như cái thùng phi.

“Có phải ngài định…” Rainsford hoảng hồn.

“Anh bạn thân mến à,” lão tướng nói, “chẳng phải tôi đã bảo mình không bao giờ lấy săn bắn ra làm đề tài cợt nhả sao? Thật là hứng khởi. Cuối cùng tôi cũng có một địch thủ xứng đáng. Xin cụng ly nào!” Lão tướng nâng ly ra ý mời, song Rainsford chỉ ngồi thừ ra đó, nhìn lão không chớp mắt.

“Anh sẽ thấy đây là cuộc chơi đầy lý thú,” Lão phấn khích nói. “Bộ óc của anh đấu với bộ óc của tôi. Kỹ năng đi rừng của anh đấu với Kỹ năng đi rừng của tôi. Sức khỏe của anh đấu với sức khỏe của tôi. Một trận cờ ngoài trời! Và thứ được đem ra đặt cược chẳng vụn vặt gì đâu, đúng không nào?”

“Thế nếu tôi thắng…?” Rainsford khàn giọng hỏi.

“Tôi sẽ vui vẻ chấp nhận thất bại của mình nếu đến nửa đêm hôm thứ ba tôi vẫn không thể tìm ra anh,” Tướng Zaroff nói. “Tôi sẽ cho anh lên thuyền đến thị trấn gần nhất.”

Như vừa đọc được suy nghĩ của Rainsford, lão Cô-dắc đế thêm, “Anh có thể tin tưởng tôi. Tôi thề trên danh dự của một quý ông và một nhà đi săn thượng võ. Tất nhiên, đổi lại, anh cũng phải thề sẽ không hé răng nửa lời về chuyến viếng thăm của mình.”

“Tôi không đảm bảo gì về chuyện đó hết.” Rainsford đáp.

“Ôi,” Lão tướng than. “trong trường hợp đó... Mà thôi, tại sao lại phải bàn luôn hôm nay nhỉ? Ba ngày nữa ta có thể ngồi nhâm nhi chai Veuve Cliquot và cùng thuowng lượng, trừ khi…” 

Lão hớp một ngụm rượu.

Thế rồi phong thái lão chuyển sang sự vụ sự việc. “Ivan,” Lão thông báo với Rainsford, “sẽ cung cấp cho anh quần áo, thực phẩm, cùng một con dao săn. Tôi khuyên nên đi giày da đanh, loại đó ít để lại dấu vết hơn. Tôi cũng thành thật khuyên anh đừng bén mảng đến gần vùng đầm lầy phía Đông Nam hòn đảo. Chúng tôi gọi nó là Đầm lầy Tử thần. Ở đó đầy cát lún. Đã có một tên đủ ngu ngốc để thử trốn vào nơi đó. Không may một điều là Lazarus đã theo chân hắn ta. Hẳn anh sẽ hiểu tôi thấy xót ruột nhường nào. Tôi cưng Lazarus lắm; nó là con chó săn cừ khôi nhất trong đàn mà. Giờ tôi xin phép nhé. Tôi luôn đi nghỉ một chút sau bữa trưa. Về phần anh thì tôi e là sẽ không có thời gian cho việc đó đâu. Anh chắc sẽ muốn khởi hành luôn. Tôi sẽ chỉ đuổi theo anh sau khi hoàng hôn buông xuống. Săn mồi ban đêm sẽ thú vị hơn nhiều. Au revoir, anh Rainsford, au revoir.” Lão tướng nhã nhặn cúi gập người chào trước khi rảo bước ra khỏi phòng.

Từ một cánh cửa khác, Ivan tiến vào. Trên một tay, gã cầm quần áo đi săn, một túi lương thực, một con dao săn lưỡi dài tra bao da; tay còn lại gã đặt hờ lên khẩu súng lục đã lên đạn, nhét trong mảnh vải đỏ buộc quanh eo.

---

Các phần còn lại

 

  1. Phần 1: https://bookism.com.vn/con-moi-nguy-hiem-nhat-richard-connell-phan-1
  2. Phần 2: https://bookism.com.vn/con-moi-nguy-hiem-nhat-richard-connell-phan-2
  3. Phần 4: https://bookism.com.vn/con-moi-nguy-hiem-nhat-richard-connell-phan-4
  4. Phần 5: https://bookism.com.vn/con-moi-nguy-hiem-nhat-richard-connell-phan-5

Cùng dấn sâu vào dòng giả tưởng với tác phẩm mới nhất của Bookism tại đây bạn nhé.

↓   ↓